[Đuổi theo mặt trời] Tắm nắng Mandalay – P3


Nếu gọi cả chuyến đi là Đuổi theo mặt trời ở Myanmar thì những ngày lang thang Mandalay chính là những ngày tắm nắng nhiều nhất hành trình.

Hoàng hôn Ubein đẹp đến nao nòng

Xe từ Bagan về Mandalay mất 4 tiếng di chuyển ban ngày. Chiếc xe 29 chỗ nhỏ bé nhưng có điều hòa, nhìn không khác gì xe về Bù Đốp nhà mình. Trên xe ngoài mấy người địa phương chuyển hàng gì đó từng bao tải, thì có tới chục vị khách du lịch. Buổi trưa nắng như rót mật trên mấy cái đồng trồng xoài trồng chuối, nhìn một hồi chói cả mắt. 4 đứa ngủ vật vờ, phải xuống xe 3 lần trong quãng đường di chuyển 4 tiếng, để shopping. Không ai yêu cầu, mà xe thích thì dừng vậy đó.
Mandalay là thành phố lớn thứ 2 ở Burma và cũng là kinh đô của triều đại cuối cùng. Chắc vì vậy mà đến đây bạn sẽ thấy cái gì cũng bự, và dài, không nhất thì nhì: từ cung điện, cầu gỗ tếch, chuông, đến tượng Phật. Người ta quen gọi Mandalay là cố đô, như Huế của nhà mình vậy đó.
Xe đò đưa chúng tôi về tận khách sạn. Bởi ta nói, sáng suốt khi chi tiền book khách sạn trước ở quê nhà, rồi in hết lịch trình, vé bay, booking các kiểu ra giữ bên mình, lơ xe hỏi phát là chìa ra, khỏi phải body language chi cho nó…mỏi. Golden City Light hotel khá bự và chói chang như cái tên gọi, nằm ngay khu trung tâm, mới nhìn vô cả đám nghĩ ngay đến Karaoke Nice bên nhà, và chợt thèm hát khủng khiếp.
Ngay gần hotel là một khu theo lời bạn lễ tân thì tên của nó là Chinatown. Chúng tôi tràn trề hi vọng vác cái bao tử rỗng đi khám phá ẩm thực. Ai dè, đây là các quán ăn do người gốc Hoa nấu nhưng phục vụ cho dân Myanmar nên menu toàn chữ giun dế, không có hình minh họa. Và thực sự thì cũng chỉ có tầm hơn chục cái quán thôi. Đi mãi chọn được một quán duy nhất có hình minh họa, đành tấp vào ăn đại. Nhưng mà đồ ăn ở đây gọi đồ ăn khu quận 5 bằng cụ luôn. Thôi cho mỗi em 1 ly sinh tố nữa cho có vitamin rồi về khách sạn nghỉ ngơi.

Chúng tôi dành trọn ngày đầu tiên ở Mandalay cùng đi với 1 bác tài xế taxi đẹp trai, biết 3 thứ tiếng, tốt bụng, và nhà rất giàu J))

Khu chợ gần khách sạn ở Mandalay
Khu chợ gần khách sạn ở Mandalay
Chuyện là sáng đó, suy nghĩ thiệt hơn giữa việc thuê xe máy và bao 1 chiếc taxi, vì chúng tôi có 4 người. Thuê xe máy mất 30 ngàn cho 2 chiếc, chưa kể xăng xe, và trời thì nắng, đường thì đông xe ô tô, các điểm đến đều cách xa nhau chứ không gần gũi thân thương như Bagan. Thuê một chiếc taxi ở Mandalay, bạn lễ tân gọi cho chúng tôi với giá 55 ngàn, cao gấp đôi, nhưng chia ra cũng đâu có mắc. Chưa kể, lên xe đi một ngày, bác tài bảo ngày mai nếu muốn đi hãy call trực tiếp cho bác, vì hotel đã ăn lời 10 ngàn rồi, chứ bác chạy 1 ngày nội thành chỉ 45 ngàn thôi. Ô mai chuối!
Và thật sự, các bạn nên thuê một cái taxi mà đi, tám chuyện với bác tài cũng vui, lại thoải mái hơn khi bên này họ chạy ô tô tay lái bên phải, mà luật lệ vẫn như Việt Nam, nên thành ra vượt bên nào cũng được, nó khủng khiếp lắm.
Điểm đến đầu tiên của bọn mình là Mandalay hill, cái đường lên dốc xoay tròn tròn chóng hết mặt mũi, gặp cái xe máy yếu yếu chắc tụt xuống giữa dốc. Dĩ nhiên thì trên đỉnh núi có 1 cái chùa, như những ngọn núi ở Việt Nam cũng thế.

Nhìn từ MANDALAY HILL
Đứng ở Mandalay hill bạn có thể ngắm toàn cảnh Mandalay, nhìn được sự rộng lớn huy hoàng của Mandalay Royal Palace. Và mùa này hoa phượng với mấy chục loại hoa khác nở, bạn tha hồ sống ảo sống thật. Người ta truyền tai nhau rằng, bạn ngắm hoàng hôn và bình minh trên này cũng rất tuyệt, mà bọn mình đã chọn một nơi khác để thưởng thức rồi, nên bỏ qua.
Bạn sẽ có 1 ngày đúng kiểu lưu diễn nếu gặp một bác tài như tụi mình, quá sức tưởng. Là khen bác đó mí bạn, bác cho bọn mình ghé khắp nơi, chỗ nào cũng nói chụp hình đi, tham quan đi, chơi đi, bác ra kia chờ. Cảm giác như mình là ca sũy, dừng mỗi nơi hát 1 bài, rồi chào khán giả đi, vừa đi vừa thay đồ trên xe, để đi nơi khác diễn tiếp.
Những điểm nổi tiếng của Mandalay liên kết với nhau bởi 1 tấm vé thông hành duy nhất, trị giá 10 ngàn. Nên nhiều bạn nói mua vé 10 ngàn chỉ để vô cung điện là không phải, bạn có thể dùng nó để đi mấy nơi khác nữa, như cái nhà gỗ trong hình, cái nhà trắng trong hình. Trời ơi đừng bắt tôi nhớ tên những ngôi đền, những ngôi chùa ở Burma, cái nào cũng Golden, cũng Shwe… Và tất nhiên vẫn là “no shoes, no short pant”.

Thậm chí đi rồi mà cũng không biết nó tên gì.

Nhà cổ chăng?
Mandalay Royal Palace là địa điểm tham quan duy nhất có bóng dáng của quân đội hiện diện, nhắc người ta nhớ tới thời thống trị của chế độ độc tài quân sự cách đây không lâu. Tại đây bạn phải xuất trình hộ chiếu còn bác tài thì để lại một tấm bằng lái xe làm tin, sau đó chở thẳng chúng tôi vào hoàng cung. Tuy nhiên, các anh lính ở hoàng cung cũng dễ thương vô cùng. Bởi vì ở đây mình đã gặp tai nạn nghề nghiệp khi đang xí xớn chụp hình với một cặp cô dâu chú rể, thì rớt chân vào cống nước, đắng mề. Lúc loay hoay còn chưa biết làm gì, thì anh lính nhìn thấy, gọi mình lại mở vòi nước tưới cây cho mình rửa chân rửa giày. Rồi mình gửi lại đôi giày ướt sũng trước chỗ anh ngồi, chân không leo lên taxi đi vô hoàng cung, với lòng cảm kích vô vàn.
Cô dâu chú rể người Myanmar chụp hình cưới trước Hoàng cung
Đó là một tai hại, vì hoàng cung được mang giày vô các mị à, giữa trưa nắng muốn lột da chân luôn. Nhưng bù lại thì với đôi chân trần, mị được tung tăng nhảy khắp trong cung như một con cung tì chính hiệu mà không phải cởi giày để bên ngoài hành lang. Tự nhủ nếu có kiếp trước thì mình hẳn là một con nô tì thích rong chơi, nên kiếp này tới đây, không sang được miếng nào, chỉ thích đi khắp nơi ngó nghiêng, coi có thấy hoàng tử trốn đâu đó không.

Toàn cảnh hoàng cung
Trong cung có một bảo tháp, nhìn y như cái tháp Trầm Hương – biểu tượng khó hiểu và kỳ cục của Nha Trang, đứng trên đó có thể ngắm toàn bộ hoàng cung. Ai cao thì chụp hình cái nhìn background phía sau đẹp, còn đứa trí thông minh vượt trội tính từ đỉnh đầu lên tới bầu trời, nhìn thấy kì. Nên đi hoàng cung buổi sớm lúc mới mở cửa, sẽ vắng người, tha hồ chụp deep một ngàn tấm, vì rất nhiều góc đẹp, như góc cái xe đạp cổ này, và cái cây anh đào này.
Căng thẳng mỗi lần mở menu :))). Quán này là Green Elephant gần Hoàng cung, ăn khá ngon đó, tối bọn mình lại tiếp tục ghé đây ăn
Trưa đó, bọn mình tính về khách sạn ngủ một chút, rồi tỉnh dậy đi làng Inwa, rồi quay ra ngắm hoàng hôn ở Ubein Bridge. Nhưng bác tài – kiêm trợ lý của tụi mình bảo, nếu vậy chỉ được ngủ 30 phút thôi mới kịp. Bọn mình đồng ý ngay với lời khuyên ấy.
Con đường đến làng Inwa như con đường Hường quốc vậy, hai bên là cây cao mọc nghiêng nghiêng ngả bóng xuống đường, như đi trong một cái đường hầm toàn cây xanh. Còn Inwa thì lại quả biết cách làm du lịch với một nơi hầu như chẳng có gì nổi bật. Thuê một chiếc xe ngựa có giá niêm yết, chở 2 người giá 10 ngàn, chúng tôi được đi một vòng của Inwa. Inwa gắn mác “cổ” lên mọi thứ mà nó có, nhà cổ, xe cổ, chùa cổ, đền cổ.
Ngồi chờ thuyền đến đón đi làng Inwa

Đi xe ngựa
Đi qua một vườn chuối tụi mình đùa, chắc chuối cổ đó, đừng đùa. Một ngôi nhà nhìn bên ngoài chẳng lấy gì hấp dẫn bán vé 10 ngàn/1 người để vào tham quan, bằng vé đi nhẵn cái hoàng cung Mandalay và các công trình xung quanh. Nên chúng tôi bỏ qua, chỉ ghé vài nơi. Inwa đúng nghĩa một ngôi làng, bình yên và mát mẻ, và chỉ thế thôi.
Đường từ Inwa về có bán bắp luộc dọc đường, nhớ mua vài quả, để dành ra cầu Ubein vừa ngắm mặt trời vừa nhấm nháp đỡ buồn. Ubein là cây cầu gỗ tếch dài nhất thế giới (1,2km) nối đôi bờ sông Taungthamma, đã phơi nắng phơi mưa cả 2 thế kỉ. Mình đến sớm mà trên cầu đã đông nghịt người, cả khách du lịch lẫn dân địa phương, như trẩy hội vậy.
Mình rảnh lắm, nhìn kĩ những mảnh gỗ lót trên cầu, từng cây cột cắm xuống lòng sông, thật phi thường khi nó chắc chắn đến như vậy. Không hề có thành cầu đâu nha, trừ một đoạn không hiểu lí do chi đó, mà được làm bằng gạch thì có, dài khoảng 20m thôi. Hai bên cầu có lối đi xuống bãi bồi giữa sông, phải đi xuống đó, kêu một quả dừa khổng lồ hay một ly nước mía, rồi chờ đợi để tận hưởng hoàng hôn. Cứ như kiểu đi khắp đất nước này đều là chạy theo ông mặt trời vậy.
Ubein Bridge – Mandalay
Nhưng không phải ngẫu nhiên mà người ta công nhận cầu Ubein là một trong những nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất thế giới. Cũng phải thôi, đẹp quá thì khỏi tả. Mà chỉ nhìn mới thấy đẹp.
Ubein Bridge – Mandalay
Ubein Bridge – Mandalay
Hoàng hôn siêu siêu đẹp
Bọn mình đương nhiên muốn ngồi mãi ở thành cầu đung đưa chân, tắm hoàng hôn, nhưng bác tài xế đã gọi kèm theo lời dụ dỗ “Ra bác chở đi Mahamuni, một nơi nhất định phải đến thăm”. (Kinh nghiệm lần đầu bao taxi đi chơi: thích chỗ nào cứ chơi thật lâu cũng được, chứ vội vàng làm chi, nhớ nha!)
Thế là giã từ Ubein đẹp như tranh vẽ, chúng tôi đến Mahamuni Buddha – ngôi chùa quan trọng bậc nhất của người Burma, thờ một bức tượng Phật dát vàng lá dày đến 15cm đúc từ năm 1785, tức là nó tồn tại 4 thế kỉ rồi ấy. Theo truyền thuyết, thì trên thế giới có 5 pho tượng được tin là đúc từ thời đức Phật tại thế, thì Burma sở hữu 1 và chính là bức tượng thờ tại Muhamani Buddha.
Mình đọc google cho biết vậy thôi. Chứ vào quan sát sẽ dễ dàng nhận ra 1 điểm đặc biệt, hàng dài những người phụ nữ quỳ rạp phía trước tượng Phật 30m, được ngăn cách bởi 1 hàng rào, họ quỳ và dâng lên những lá vàng dát mỏng, góp phần làm dày thêm bức tượng vàng vốn có. Vì quy định ở đây là nữ giới không được phép lại gần, sờ vào tượng Phật, mà chỉ có đàn ông được làm điều đó mà thôi. Khắp 4 mặt tượng Phật, người ta đều quỳ không có lối chen ngang. Thế mới thấy người dân ở đây sùng bái Phật giáo đến đâu.
Chúng tôi chỉ sung sướng khi ra khỏi chùa, dọc theo lối ra, có bán quần áo cho khách du lịch, mỗi đứa mua được 1 cái áo rất chi là Burma với giá 2 ngàn, quá rẻ cho 1 cuộc tình. Đến đây thì lịch trình lưu diễn cố đô ngày 1 tạm khép lại. Cả bọn bảo bác tài cho về một Restaurant bất kì, sau đó sẽ tìm cách về hotel sau. Bác tài hình như cũng ít khi đi ăn bên ngoài, nên dừng vài quán tìm đồ ăn China, Thailand cho bọn mình đều không có, đã đưa bọn mình quay lại Green Elephant – nơi bọn mình ăn bữa trưa khá ngon miệng. Bọn mình chào tạm biệt bác ở đó và bác ý cũng đi về nhà rồi – 1 ngôi nhà to chà bá lửa trên phố, lúc ngang qua bác có chỉ, thế mà ăn xong đang tính vẫy taxi thì thấy ngay xe bác. Bác quay lại đưa bọn mình về hotel free, để giữ mối nếu ngày mai bọn mình cần xe đi chơi, thật khôn khéo nhưng rất tử tế.

Ngày 2: Drama ngập lối

Ngày thứ 2 của bọn mình khởi đầu bằng màn dọn đồ, trả phòng khách sạn để đi chơi nguyên ngày, đến tối lên xe ngủ 1 giấc đến Inle lake. Nhưng drama xuất hiện!!! Do chủ quan, mình đã quên đặt vé trước và xảy ra drama đầu tiên cho cuộc đua: hết vé xe của JJ express – nhà xe 5 sao. Mình nhờ bạn lễ tân gọi giúp các hãng xe khác, bạn ấy gọi khoảng 30 cuộc ấy, rất nhiệt tình nhưng đều lắc đầu. Ủa, người bên này cũng ăn lễ đồng loạt kéo nhau về Inle như dân mình đổ lên Đà Lạt đó hả, vì nghe đồn Inle khí hậu tuyệt lắm.
Các anh em bắt đầu hoang mang style, mình nhắn tin cầu cứu Thái Việt ở nhà. Nhận được chỉ thị, hãy ra thẳng bến xe hỏi vé. Bọn mình gọi cho ông bác taxi, và 10 phút sau bác ý tới đón ra thẳng bến xe. JJ hết vé thật, bác tài hỏi họ một nhà xe khác, và chở bọn mình tới đó. Giây phút mua được 4 cái vé thật là thở phào nhẹ nhõm, ơn giời lịch trình không bị ảnh hưởng.
Thế là bác tài cười như hoa gạo tháng 3, hỏi giờ muốn đi đâu chơi. Bọn mình chọn duy nhất 1 điểm là đi thăm làng Mingun, cách trung tâm cố đô 1,5 tiếng chạy xe. Và giá cho chuyến đi là 35 ngàn cả ngày, free tiền ra bến xe sáng giờ.
Tấm vé xe nè ahuhu
Người ta có thể đến Mingun bằng 2 cách, đi phà hoặc đi xe taxi – như bọn mình. Mingun là một ngôi làng nằm bên dòng sông Irrawaddy. Đến đây bạn nhất định phải ghé thăm 3 điểm: phế tích chùa Mingun – công trình tham vọng của một vị vua dự kiến cao tới 150m, Chuông Mingun – quả chuông lớn nhất thế giới còn nguyên vẹn, chùa trắng Hsynbiume.
Chùa trắng Hsynbiume
Chùa trắng Hsynbiume
Bởi vậy mới nói Mandalay là đất cố đô lưu giữ toàn kỉ lục thế giới về độ hoành tráng. Chúng tôi đến đây giữa trưa nắng (vâng lại là giữa trưa), nheo mắt ngước nhìn đỉnh phế tích Mingun mà choáng ngợp. Nếu xưa kia nó xây dựng thành công, và không bị tàn phá bởi trận động đất của mấy thế kỉ trước, thì giờ đây có phải Burma đã sở hữu một báu vật thế giới rồi không?
Phế tích Mingun
Phế tích Mingun

Mingun Bell
Trở về từ Mingun, cả đám tha thiết muốn đến một nơi có máy lạnh có đồ ăn ngon nên đã đi một cái siêu thị. Vì chiếc xe của chúng tôi 8h mới chạy, nên thành ra có thêm rất nhiều thời gian thư thả dạo nát cái supermarket tên gì chẳng nhớ 4 tầng lầu, có CGV và kimbap, có cả mì gói và Lotteria cứu cả thế giới. Ở Mandalay, nếu muốn đi đến nơi có những thứ kể trên, phải dùng từ “Supermarket” chứ nói “Shopping Mall” thì bác tài lại phải gọi 500 anh em hỏi xem nó là cái gì, rất vui.
Cảm ơn các bạn Golden city light đã mỉm cười với chúng tôi ở những giây cuối cùng khi chúng tôi rời đi, sau khi sử dụng free phòng tắm và sảnh chờ của các bạn mấy tiếng. Chúng tôi háo hức đến với Inle, điểm nghỉ dưỡng được bố trí cuối cùng trong lịch trình, để cho phép mình lười biếng, cho phép mình xài đến đồng kyat cuối cùng, cho phép mình thư thả sau 1 tuần dài chạy show hơn bất cứ ca sĩ nào.
Đọc phần cuối ở đây.
UPDATING:
Theo thông tin từ bạn Tuyết Nguyễn, các bạn đến Mandalay có thể lưu contact của bạn tài xế Zaw Win Aung (0930 124 499), giá khoảng 40000kyat/ ngày (từ bình minh đến hoàng hôn), theo lời bạn ấy là dễ thương tốt bụng ^^. Cảm ơn bạn Tuyết Nguyễn đã chia sẻ thông tin này đến mình và mọi người. Mình sơ ý làm mất contact của bác tài xế đã đi nên không cung cấp cho mọi người được.

Một suy nghĩ 13 thoughts on “[Đuổi theo mặt trời] Tắm nắng Mandalay – P3

  1. Pingback: Phần 4: Nghỉ dưỡng ở Inle | Huyền Trần

  2. Lynn Đỗ

    Bạn Huyền ơi, vẫn câu hỏi như các bạn trên, cho mình xin SĐT bác tài nhé! ❤ Mà bác ấy là xe 4 chỗ nhỉ? Mình đang có 1 nhóm 6 người, đi 2 xe thì kể hơi lỡ dở nhỉ?

    Thích

    1. xin lỗi bạn nhưng mình làm mất contact của bác ấy mất rồi. Tìm một tài xế có tâm và biết giao tiếp tốt quả là còn phụ thuộc vào duyên nữa. Nhưng nếu nói về giá thì bạn cứ trả giá tầm như bọn mình nhé

      Thích

      1. Mình vừa từ Mandalay về gửi mọi ng số liên lạc của bạn này nhé, siêu nhiệt tình, dễ thương và tốt bụng: Zaw Win Aung (0930 124 499), giá khoảng 40000kyat/ ngày (từ bình minh đến hoàng hôn).

        Thích

  3. Pingback: [Đuổi theo mặt trời] Nhớ Bagan như một người tình cũ – P2

Bình luận về bài viết này